Nguyên Thạch

Dạ Nguyệt Hề

(Thân tặng Dạ Nguyệt)

Dạ Nguyệt ơi !
Ôi tên người đẹp quá.
Gợi bóng hình như biển cả như không trung.
Trăng đêm nay, trăng quyến rũ vô cùng.
Người có kịp về chung vui bến hẹn.
Tiên nữ ơi !
Tửu chờ nàng nâng chén.
Hạnh ngộ. Hề.
Ai trễ hẹn chuyến về.
Để ta ngậm ngùi hồn lạnh dạ tái tê.
Khách lữ thứ bước sơn khê đơn độc.
Chí nam nhi.
Há nào ta lại khóc.
Khi giang sơn gấm vóc vẫn đợi chờ.
Đêm nhớ người, ta dệt vội vần thơ.
Khuất tà bóng trọn đêm thơ Dạ Nguyệt.
Trăng khuất núi mà vẫn vắng người nên chưa tàn tiệc.
Ta gọi trăng, lời tha thiết canh thâu.
Ai xa xăm.
Ai cuối bể giang đầu.
Đêm ngẩn mặt ta gọi câu tri ngộ.
Có phải chăng nàng còn bận trĩu ánh vàng bên kia phố.
Ôi cách ngăn hơn một nửa quả địa cầu.
Bầu hồ trường*
Ta biết đổ về đâu.
Đổ về Bắc chi cho hận sầu vong quốc.
Ta đổ về Nam mong say giấc mộng đời.
Ôi thế thái nhân tình.
Sao vẽ vời chi lắm cuộc chơi.
Ta thất chí.
Dạ Nguyệt ơi, sầu vạn kỷ.
Cõi nhân gian ta hỏi ai tri bỉ.
Ai đồng hành.
Ai nung chí cùng ta.
Ai mài gươm.
Ai dấn bước sơn hà.
Há chẳng lẽ mình ta thân đơn độc.
Ta say rồi.
Vắng nàng đêm nay ta muốn khóc.
Tự nhủ lòng tráng sĩ độc tửu hề.
Bỗng đứng lên tim giục bước sơn khê.
Tình non nước, lời thề ta vẫn giữ.
Tuý ngoạ.Hề.
Há ngại đường sinh tử.
Mai thanh bình nguyện vẹn chữ phu thê.
Vui hạnh ngộ trọn tình quê đêm Dạ Nguyệt .
Ta đi nhé.
Chào tiên nương mắt biếc.

* Hồ Trường-Nguyễn Bá Trác.
Nguyên Thạch
8.10.2010

Được bạn: đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Dạ Nguyệt Hề"